Tôi mở ra toàn là “rau dính đất, gà dính ph;;ân”, hôm đó tôi nhìn chẳng buồn dọn

0
61

Tuần nào mẹ vợ cũng gửi đồ quê lên, y như một “nghĩa vụ”. Lúc thì cả tải rau muống còn lấm lem đất, lúc thì con gà nhốt vội, phân dính đầy lông. Ban đầu tôi còn áy náy mà dọn dẹp, sau dần chỉ thấy phiền toái.

Hôm ấy vừa tan làm về, thấy trước cửa nhà lại chất một bao tải to, mở ra vẫn cảnh quen thuộc: rau củ lổn nhổn, mùi ngai ngái, vài túi nilon buộc lỏng lẻo dính bẩn. Tôi thở dài, chẳng buồn động tay, bực bội vác cả bao ném thẳng vào thùng rác chung dưới tầng.

Tối, vợ vừa về đã tất tả hỏi:

“Mẹ gửi đồ chưa lên à anh? Bà dặn hôm nay có cái quan trọng lắm…”

Nghe đến đó tôi mới khựng lại, trán vã mồ hôi. Tôi ậm ừ nói dối, nhưng vợ chạy xuống hầm rác tìm. Vừa lục một lúc, cô ấy thét lên khiến tôi chết điếng.

Trong bao tải ấy, ngoài mớ rau gà bẩn thỉu, còn có một chiếc hộp gỗ bọc kỹ. Mở ra, bên trong là cuốn sổ tiết kiệm hơn 500 triệu đồng đứng tên vợ tôi, kèm theo vài chỉ vàng, tất cả được gói ghém trong lớp giấy báo, giấu khéo dưới đống đồ quê.

Tôi chết lặng, toàn thân run rẩy. Hóa ra bao năm nay, những thứ “quà quê lỉnh kỉnh” kia lại chính là cách mẹ vợ gửi gắm của cải cho con gái, vừa kín đáo, vừa tránh điều tiếng.

Vợ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt vừa đau vừa giận:

“Anh vứt cả tâm huyết và lo toan của mẹ tôi vào thùng rác đấy!”

Tôi cứng họng, ngồi phệt xuống ghế, trong lòng dấy lên nỗi ân hận đến tột cùng.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here