Suốt bao năm, ông bà Lại sống trong căn biệt thự lớn nhất làng, giàu sang không ai sánh kịp. Nhưng người làng vẫn thầm thì sau lưng: “Giàu mà lạnh, nhà ấy như phủ thờ.”
Quả đúng vậy.
Căn nhà lúc nào cũng lặng ngắt như tờ. Không tiếng cười trẻ thơ, không bước chân líu ríu chạy qua sân, không tiếng ai gọi “cha ơi, mẹ ơi”. Cây trước nhà không ai đu xích đu, phòng trong nhà không có tiếng hát ru. Cả gia sản đồ sộ ấy… chỉ là những bức tường lạnh lẽo bao quanh hai con người ngày càng già cỗi.
Người ta từng nghĩ họ không cần con.
Nhưng sự thật là… ông Lại từng có con. Một người con trai bằng xương bằng thịt, sống ngay trong cùng một làng, lớn lên trong thiếu thốn, bị cả xã hội quay lưng.
Và đến tận ngày ông mất, ông vẫn chưa từng dám gọi người đó một tiếng: “con.”
Giữa tang lễ lạnh lẽo của ông Lại – người giàu nhất làng Đông Kinh – đám đông lặng như tờ khi bà Lại bỗng gọi to một cái tên không ai ngờ:
– “Tuấn!”
Từ phía xa, một người đàn ông lam lũ bước vào. Áo vá vai, quần sờn gối, gương mặt xạm nắng nhưng ánh mắt lại trầm mặc khó tả. Anh chính là Tuấn – người đàn ông mà dân làng quen gọi là “Tuấn ăn xin”.
Trước sự ngỡ ngàng của hàng trăm ánh mắt, bà Lại tiến đến, tay run run đưa cho Tuấn… một chiếc khăn tang trắng.
– “Đến lúc rồi. Ông ấy… để lại cho anh thứ mà cả đời không thể trao tận tay.”
Cả sân tang nghẹn lại.
Tuấn quỳ xuống, hai tay nhận lấy khăn tang, nước mắt trào ra:
– “Con đến rồi… cha ơi…”
**
Không ai ngờ, người đàn ông ăn xin sống lầm lũi ở bìa làng suốt mấy chục năm… lại chính là giọt máu của ông Lại.
Tuấn là con trai của Hạnh – một người phụ nữ từng làm thuê trong nhà ông Lại thời trẻ. Một mối tình ngắn ngủi giữa cô gái nghèo và cậu chủ. Khi Hạnh mang thai, bà Lại lúc đó còn là vị hôn thê, đã cấm tuyệt mọi liên hệ. Bị ép phải rời đi trong lặng lẽ, Hạnh sinh con một mình, không danh phận, không ai bên cạnh.
Tuấn lớn lên trong nghèo khó, bị kỳ thị, sống lang bạt không nhà, chỉ biết mẹ từng làm thuê nhà ông Lại. Khi mẹ mất, anh thành kẻ không gốc gác, sống bằng việc nhặt ve chai và làm thuê lặt vặt.
Ông Lại sau này biết chuyện. Không ngày nào ông không hối hận, nhưng bà Lại – người vợ có địa vị, lòng kiêu hãnh cao hơn núi – kiên quyết không cho ông nhận lại con riêng. “Tôi thà sống không con, còn hơn để con của một đứa đàn bà nghèo bước chân vào đây,” bà từng nói.
Ông Lại không dám trái lời. Chỉ âm thầm để tiền vào túi áo Tuấn khi anh ngủ dưới gốc đa. Chỉ dặn người lén mua thuốc cho Tuấn mỗi lần anh bệnh. Chỉ đứng xa mà nhìn… không dám bước lại gần.
Cho đến khi ông nhắm mắt… ông vẫn không thể gọi một tiếng “con”.
**
Tuấn đội khăn tang, ngồi lặng bên quan tài suốt buổi chiều. Đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run run vuốt nhẹ lên mép áo quan.
Người làng không ai nói gì. Chỉ đứng đó, nghẹn ngào.
Ngày hôm ấy, cả làng Đông Kinh chôn cất không chỉ một người đàn ông giàu có, mà còn chôn theo một bí mật câm lặng kéo dài ba mươi năm.
Từ đó, không ai gọi anh là “Tuấn ăn xin” nữa.
Chỉ tiếc… cha con gặp lại nhau trong tang lễ. Và tiếng “cha” đầu tiên… cũng là tiếng cuối cùng.