

Mười năm. Người đàn bà ấy nằm bất động trên giường bệnh mười năm trời, đôi mắt trống rỗng, hơi thở phập phù qua ống thở. Anh – người chồng – lúc đầu còn chăm bẵm, ngày qua ngày còn thủ thỉ, động viên. Nhưng rồi, năm tháng dài dằng dặc khiến anh mỏi mệt. Anh tự nhủ: “Cô ấy không còn cảm nhận được gì… mình cũng cần chút khuây khỏa.”
Thế là những lần “bóc bánh trả tiền” ngoài kia dần trở thành thói quen. Anh nghĩ vợ chẳng hay biết, chẳng còn cảm xúc. Trong mắt anh, chị chỉ còn là một cái xác sống…
Cho đến một buổi chiều mùa thu, tiếng máy báo hiệu trong phòng bệnh ngừng hẳn. Chị lặng lẽ rời thế gian, nhẹ như chiếc lá rụng.
Tang lễ diễn ra, họ hàng, bạn bè lặng người. Giữa lúc mọi người tưởng chừng khép lại một cuộc đời bi thương, thì luật sư riêng của chị bất ngờ xuất hiện với một phong bì niêm phong, bên trong là di chúc viết tay được công chứng từ nhiều năm trước.
Anh chồng ngồi giữa đám tang, mặt nhợt nhạt, tay run run khi luật sư cất giọng:
– “Theo di chúc của chị… toàn bộ tài sản gồm căn nhà, sổ tiết kiệm, và khoản bảo hiểm nhân thọ… xin được trao lại cho cô nhân viên điều dưỡng đã chăm sóc chị suốt 10 năm qua.”
Cả căn phòng sững sờ. Anh chồng chết lặng, ngã quỵ xuống. Bao nhiêu năm nay anh cứ nghĩ vợ chẳng còn biết gì. Nhưng hóa ra, trong những năm tháng sống thực vật, chị vẫn “cảm” được, vẫn phân biệt được đâu là bàn tay chăm sóc tận tình thật lòng, đâu là sự phản bội lạnh lùng.
Di chúc kết thúc bằng mấy dòng run rẩy:
“Anh à, em vẫn yêu anh… nhưng em đã thôi hy vọng. Người xứng đáng thay em giữ gìn tài sản và ký ức của gia đình không phải anh. Xin lỗi, và tạm biệt.”
Tiếng khóc xé lòng của người mẹ già hoà trong tiếng xì xào bàn tán. Người đàn ông cúi gục, mắt trân trân nhìn di ảnh vợ… Bên ngoài, gió thu thổi hun hút, cuốn theo tất cả – cả một đời phản bội và án phạt lương tâm sẽ theo anh mãi mãi.