Sáng sớm, sân bay T. đông nghẹt người.
Một người phụ nữ trạc ngoài 30, lưng địu con nhỏ, tay kéo chiếc vali to đùng bước vào khu vực làm thủ tục.
Không ai để ý cho đến khi một con chó giống Malinois do hành khách khác dắt ngang qua, bất ngờ gầm gừ rồi nhảy xổ vào chiếc vali của người mẹ kia, sủa điên cuồng, cào cắn điên loạn như phát hiện thứ gì đó kinh khủng.
Người phụ nữ hoảng hốt kéo vali tránh đi, nhưng không ngờ phần vỏ vali rách toạc, một vật bằng bạc kim loại rơi ra, kèm theo một mùi cực nồng nặc.
Lúc này, một hành khách hét lên:
– “Nó… nó là chất nổ!”
Ngay lập tức, còi báo động hú vang.
Lực lượng an ninh sân bay đổ đến, hành khách gào thét bỏ chạy, giằng kéo con cái.
5 phút sau, khu vực ga nội địa bị phong tỏa hoàn toàn.
Khi đội rà soát đến kiểm tra, bên trong chiếc vali rách là 3 khối hình trụ quấn kín trong bạc, dây điện lòi ra, và một bộ kích nổ thủ công đã sẵn sàng.
Chú chó cảnh khuyển được xác nhận là chó nghiệp vụ, thuộc đội đặc nhiệm tình cờ bay chuyến đó.
Người phụ nữ bị khống chế, mặt không biến sắc.
Khi cảnh sát hỏi danh tính, cô chỉ bật cười lạnh rồi nói nhỏ:
– “Tôi không phải mẹ nó. Tôi chỉ được thuê để địu nó… cho dễ qua cửa.”
Đứa bé 2 tuổi sau đó được tách riêng kiểm tra — và phát hiện trong áo bé giấu một gói lạ bọc giấy bạc.
Không ai ngờ, một vụ khủng bố tinh vi lại núp bóng dưới hình dạng của một người mẹ và đứa trẻ.
Không phải ai bế con nhỏ cũng là mẹ hiền.
Và không phải hành lý nào cũng chỉ có quần áo.
May mắn là hôm đó… chú chó đã sủa.