Ngày cưới, vừa mới đón dâu về đến cổng, mẹ chồng đã liếc mắt, bĩu môi rồi buông lời chê bai thông gia:
– “Nhà bên kia cưới con mà không cho nổi một chỉ vàng, đúng là… keo kiệt, mất mặt quá!”
Tôi nghe mà nóng ran cả mặt, nhưng vẫn cười nhạt rồi đáp lại ngay:
– “Mẹ khỏi lo, con nhờ người xách lên nhiều quá, đeo vào chỉ tổ… nặng cổ thôi.”
Mẹ chồng nghiến răng ken két, mặt đỏ bừng vì bị “bắt bẻ” trước họ hàng. Bà hậm hực bỏ ra ngoài, lát sau quay lại tay lỉnh kỉnh mấy hộp vàng, nói oang oang:
– “Đây, mẹ đi mua ngay 5 chỉ vàng cho con dâu, để thiên hạ khỏi cười vào mặt nhà này!”
Cả đám đông chưa kịp xì xào thì bỗng một tiếng quát lớn vang lên từ phía hội trường, làm ai nấy đều giật mình:
– “Dừng lại hết cho tôi! Đám cưới này mà còn để cảnh phô trương, coi thường thông gia như thế thì nhà trai chúng tôi xin… HỦY HÔN NGAY TẠI CHỖ!”
Mọi người ngơ ngác quay đầu lại, thấy chính là trưởng đoàn nhà trai – chú ruột của chồng tôi, đang mặt đỏ gay gắt chỉ thẳng vào mẹ chồng.
Không khí đang náo nhiệt bỗng chốc chết lặng như tờ. Cả họ nội họ ngoại đứng hình, còn chồng tôi thì tái mét, vội chạy lên giữ chú lại nhưng đã quá muộn…