Chủ Nhật, Tháng 3 16, 2025
Google search engine
HomeChưa phân loạiChế:t sững khi mừng cưới bạn 1 chỉ vàng, bạn mừng lại...

Chế:t sững khi mừng cưới bạn 1 chỉ vàng, bạn mừng lại đúng cái ga giường

Ngày cưới tôi, tôi đã mừng cho Lan – cô bạn thân từ thời đại học – một chỉ vàng. Lúc đó, tôi nghĩ đó là món quà ý nghĩa, vừa thể hiện tình cảm, vừa phù hợp với hoàn cảnh. Lan cười tươi, cảm ơn rối rít, bảo rằng sẽ nhớ mãi. Đến ngày cưới của Lan, tôi háo hức chờ đợi món quà đáp lễ từ bạn. Nhưng khi mở gói quà ra, tôi sững sờ: một chiếc ga giường màu sắc lòe loẹt, hoa văn sến sẩm, trông vừa xấu vừa quê mùa. Tôi cười gượng, cất nó vào góc tủ, nghĩ thầm: “Chắc Lan tiết kiệm quá nên chọn đại thứ này”. Từ đó, tôi ít liên lạc với Lan, phần vì bận, phần vì chút hụt hẫng trong lòng.

Tôi đã nghĩ, bạn đưa cả gia đình đến ăn cưới thì phải mừng ít nhất 1 chỉ để trả lại, hoặc cũng phải mừng tiền mặt cho xứng đáng. Nhưng món quà của bạn thực sự là một bất ngờ lớn cho tôi. Đó là một chiếc ga giường rất bình thường. quacuoi banthan.jpg

Tôi bất ngờ khi nhận món quà bạn thân tặng trong ngày cưới. Ảnh minh họa: FP
Chồng biết chuyện nên nhắc tôi hỏi bạn xem có đúng không, sợ có hiểu lầm. Tôi chưa kịp hỏi, bạn đã chủ động nhắn: “Mình có chiếc ga giường tặng bạn, đó là tấm lòng của mình. Mong bạn hạnh phúc, vui vẻ, cuộc sống gia đình ấm áp, hạnh phúc”.

Trước đó, tôi cũng đã lục tìm rất kỹ trong hòm mừng cưới và hộp quà mà không thấy chiếc phong bì nào của bạn.

Than vãn chuyện này với cô bạn chơi cùng với cả hai, tôi mới biết việc này là bình thường. Hiện tại, gia đình bạn kinh doanh chăn, ga, gối nên bạn dùng “cây nhà lá vườn” để tặng cho đỡ tốn phong bì.

Nhiều đám cưới của bạn bè cùng lớp cũng được bạn tặng món quà này.

Thực ra, tôi đã từng rất quý trọng tình bạn này. Những năm tháng tuổi trẻ, chúng tôi đã chia sẻ biết bao câu chuyện, bao niềm vui và nỗi buồn. Khi bạn có khó khăn, tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ, không một chút toan tính.

Nhưng rồi, cuộc sống bận rộn khiến mọi thứ dần đổi khác. Sau khi bạn kết hôn, những buổi gặp gỡ thưa dần, những tin nhắn cũng ít hơn.

Năm năm sau, tình cờ gặp lại Lan trong một buổi họp lớp. Cô ấy giờ đã là mẹ hai đứa con, vẫn nụ cười hiền như xưa. Trong lúc trò chuyện, tôi buột miệng nhắc lại chuyện chiếc ga giường. Lan ngượng ngùng cười, rồi kể: “Tớ xin lỗi vì món quà đó. Hồi ấy, tớ khó khăn lắm, gần cưới mà tiền không đủ. Chiếc ga đó là mẹ tớ tự may, bà chọn vải rẻ nhất ở chợ, ngồi mấy đêm khâu từng đường kim, bảo để gửi cho cậu chút kỷ niệm từ nhà tớ. Tớ không dám nói, sợ cậu buồn.”

Nghe xong, tôi đứng lặng. Hóa ra chiếc ga xấu xí ấy không phải là sự cẩu thả, mà là cả tấm lòng của mẹ Lan, là mồ hôi và tình cảm của gia đình bạn gửi gắm. Tôi tiếc đứt ruột, chạy về lục tung góc tủ tìm lại chiếc ga giường. Nhưng đời thật trớ trêu, năm ngoái dọn nhà, tôi đã thẳng tay vứt nó đi mà không chút đắn đo. Giờ đây, chỉ còn lại nỗi ân hận trong lòng tôi, vì đã không trân trọng món quà tưởng chừng “quê mùa” ấy.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments