Chủ Nhật, Tháng 3 16, 2025
Google search engine
HomeChưa phân loạiDân làng chỉ mải ăn cỗ chẳng nói gì đến tiền mừng...

Dân làng chỉ mải ăn cỗ chẳng nói gì đến tiền mừng đầy tháng con tôi

Chạy chữa gần 5 năm, hai vợ chồng tôi mới cố được thằng con trai. Ngày nó ra đời, cả nhà mừng như trẩy hội, tôi với vợ ôm nhau khóc vì hạnh phúc sau bao ngày mong mỏi. Đến ngày đầy tháng, vợ chồng tôi quyết định làm lớn, mời cả làng đến chung vui, coi như báo tin mừng. Tôi đặt hẳn 30 mâm cỗ, toàn món đắt tiền: gà ta luộc lá chanh, tôm sú hấp bia, thịt bò xào nấm, rồi cả chả cá Lã Vọng nữa. Tính sơ sơ cũng ngót nghét mấy chục triệu, nhưng nghĩ đến thằng cu con kháu khỉnh nằm trong nôi, tôi bảo vợ: “Thôi, mình khổ bao năm, giờ có con thì phải làm cho đáng!”

Ngày hôm đó, cả làng kéo đến đông như trẩy hội thật. Người lớn, trẻ nhỏ chen nhau chật nhà, tiếng cười nói rôm rả. Tôi với vợ cứ ngỡ mọi người đến mừng cho cháu, ai ngờ họ chỉ chăm chăm vào mâm cỗ. Ăn uống no say, họ xì xào khen món này ngon, món kia lạ, rồi lặng lẽ ra về. Chẳng ai đả động gì đến chuyện mừng cho thằng bé vài đồng lấy vía, dù chỉ là phong bao 50 nghìn hay 100 nghìn như lệ làng. Nhìn cảnh ấy, tôi bắt đầu thấy nóng mặt, nhưng vẫn cố giữ mồm giữ miệng vì sợ mất vui ngày trọng đại.

Đến tối, tính tiền cỗ xong, hai vợ chồng ngồi nhìn nhau mà tiếc đứt ruột. Bao nhiêu tiền dành dụm, bao nhiêu công sức bỏ ra, cuối cùng chẳng thu lại được gì ngoài đống bát đĩa ngổn ngang và lời khen suông. Vợ tôi thở dài: “Làm lớn thế này để làm gì anh ơi, người ta có nghĩ cho mình đâu.” Tôi gật đầu, cay đắng nghĩ: “Ừ, mình ngu quá, cứ tưởng cả làng sẽ vui cùng mình.”

Sáng hôm sau, đang ngồi buồn thiu thì trưởng thôn gõ cửa bước vào. Ông ấy cười tươi, vỗ vai tôi bảo: “Chúc mừng hai vợ chồng nhé, thằng bé khỏe mạnh là phúc lớn rồi. Nhưng mà hôm qua cả làng ăn uống no say, giờ họ bảo nhà anh làm cỗ to thế chắc giàu lắm, nên không ai dám mừng ít, sợ quê. Thôi, đừng buồn, tôi đến báo tin vui đây: làng mình vừa trúng gói hỗ trợ xây đường, mỗi nhà góp ít tiền, nhà anh chắc cũng rủng rỉnh, góp luôn 5 triệu nhé!”

Tôi nghe xong mà nghẹn họng, nhìn ông trưởng thôn cười mà như mếu. Hai vợ chồng nhìn nhau, chẳng biết nói gì, chỉ biết ôm thằng con vào lòng mà tự an ủi: “Thôi, coi như của đi thay người, miễn con khỏe là được.” Nhưng trong bụng thì vẫn tức, tức cái sự đời tréo ngoe chẳng ai ngờ tới.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments