Hai mươi năm trước, tôi từng có một cuộc hôn nhân tưởng chừng như viên mãn. Chồng tôi, Minh, là người đàn ông mà tôi yêu thương và tin tưởng hết lòng. Nhưng rồi, chỉ sau vài năm chung sống, anh ta phản bội tôi, chạy theo một người phụ nữ khác. Ngày phát hiện ra sự thật, tôi như chết lặng. Đau đớn, uất ức, nhưng tôi không gào khóc hay van xin. Tôi chọn cách ly hôn, dứt khoát rời xa người đàn ông bội bạc ấy, dù trong lòng vẫn còn những vết thương chưa bao giờ lành hẳn.
Hai mươi năm trôi qua, tôi sống một mình, tự mình gầy dựng cuộc đời mới. Từ hai bàn tay trắng, tôi mở một quán ăn nhỏ, rồi dần dần phát triển thành một nhà hàng khá có tiếng trong vùng. Con cái đã lớn khôn, tôi cũng chẳng còn màng đến chuyện tình duyên. Vậy mà một ngày nọ, Minh bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Hắn già đi nhiều, tóc điểm bạc, dáng vẻ phong trần nhưng vẫn cố giữ vẻ lịch lãm. Hắn nói lời xin lỗi, bảo rằng những năm qua sống trong dằn vặt, rằng người phụ nữ kia đã bỏ rơi hắn sau khi tiêu tán hết tiền bạc. Hắn van xin tôi cho hắn một cơ hội quay lại, thậm chí rút trong túi ra một cọc tiền dày cộp, đặt lên bàn và bảo: “Đây là 1 tỷ, tất cả những gì tôi có. Em cầm lấy, coi như bù đắp cho những tổn thương ngày xưa. Mình tái hôn đi, anh sẽ không để em khổ nữa.”
Nhìn cọc tiền, tôi cười thầm trong bụng. Hắn nghĩ rằng 1 tỷ có thể mua lại lòng tự trọng của tôi sao? Nhưng tôi không vội từ chối. Tôi cầm lấy tiền, gật đầu đồng ý, bảo hắn cứ yên tâm, tôi sẽ suy nghĩ. Hắn mừng rỡ ra mặt, tưởng rằng tôi đã xiêu lòng.
Vài ngày sau, tôi tổ chức một bữa cỗ thật to, mời cả làng đến dự. Bàn ghế được xếp kín sân, mâm cỗ đầy ắp thịt gà, xôi chè, rượu ngon. Ai cũng tò mò hỏi lý do, tôi chỉ cười bảo: “Hôm nay là ngày vui, cứ ăn uống thoải mái đi.” Minh cũng được mời đến, hắn hí hửng mặc bộ vest bảnh bao, chắc mẩm tôi sẽ công bố chuyện tái hợp.
Khi mọi người đã no say, tôi đứng dậy, cầm micro, giọng sang sảng: “Cảm ơn bà con đã đến chung vui với tôi hôm nay. Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi muốn thông báo một chuyện. Anh Minh đây, chồng cũ của tôi, vừa đưa tôi 1 tỷ để xin tái hôn sau 20 năm bỏ tôi đi ngoại tình. Tôi đã nhận tiền, cảm ơn anh ấy vì khoản bồi thường muộn màng này. Nhưng tái hôn ư? Xin lỗi, tôi không rảnh!”
Cả làng ồ lên cười, tiếng vỗ tay rộn ràng. Minh đứng đó, mặt đỏ gay, tay chân luống cuống không biết giấu đi đâu. Hắn lắp bắp định nói gì đó, nhưng tôi đã phẩy tay: “Tiền anh đưa tôi nhận rồi, coi như trả nợ cũ. Giờ anh về đi, đừng làm phiền tôi nữa.” Hắn cúi mặt, lủi thủi rời khỏi bữa tiệc trong ánh mắt chế giễu của mọi người, chẳng dám hé răng đòi lại tiền.
Từ hôm đó, cả làng vẫn còn nhắc mãi câu chuyện tôi “chơi đẹp” chồng cũ. Còn tôi, tôi dùng số tiền ấy để mở rộng nhà hàng, sống vui vẻ bên con cháu. Đời này, tự trọng của tôi không có giá, và kẻ phản bội như Minh thì đừng hòng mua lại được!