Tôi là con gái xứ Thanh, quê tôi ở một vùng quê nghèo thuộc huyện Hoằng Hóa, nơi mà người dân sống chân chất, thật thà, coi trọng tình nghĩa hơn vật chất. Tôi lớn lên trong sự yêu thương của bố mẹ, dù gia đình chẳng khá giả gì. Đến tuổi lấy chồng, tôi quen anh – một chàng trai ở Hà Nội, gia đình có điều kiện, mẹ anh là một người phụ nữ sắc sảo, hay xét nét.
Ngày anh dẫn tôi về ra mắt, tôi đã cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của mẹ anh. Bà nhìn tôi từ đầu đến chân, hỏi han đủ thứ, từ chuyện nhà tôi có bao nhiêu sào ruộng, bố mẹ làm gì, đến cả chuyện nhà tôi có ai từng đi xuất khẩu lao động hay không. Tôi biết, trong mắt bà, tôi chỉ là một cô gái quê mùa, không xứng với con trai bà. Nhưng anh yêu tôi, anh bảo: “Mẹ anh khó tính, nhưng anh sẽ thuyết phục mẹ. Em đừng lo.”
Sau bao ngày thuyết phục, cuối cùng mẹ anh cũng đồng ý cho chúng tôi cưới. Tôi mừng lắm, bố mẹ tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị mọi thứ chu đáo để đón nhà trai. Ngày cưới, tôi hồi hộp đến mất ngủ. Tôi chỉ mong mọi chuyện suôn sẻ, hai bên gia đình hòa thuận, để tôi và anh có một khởi đầu hạnh phúc.
Nhưng đời không như là mơ.
Hôm cưới, nhà trai đến, mẹ chồng tôi diện bộ áo dài sang trọng, bước vào nhà tôi với dáng vẻ bề trên. Bà nhìn quanh nhà, ánh mắt thoáng vẻ khinh khỉnh, rồi quay sang nói với mẹ tôi vài câu xã giao. Tôi cố gắng không để ý, chỉ mong ngày vui trọn vẹn. Đám cưới diễn ra ở quê tôi, theo phong tục truyền thống. Nhà tôi đã chuẩn bị chu đáo, mâm cỗ đầy đặn, khách khứa đông đủ, không thiếu thứ gì.
Thế nhưng, khi đến phần ăn uống, tôi mới tá hỏa khi thấy mẹ chồng tôi yêu cầu nhà trai được ngồi riêng, không ngồi chung với nhà gái và họ hàng. Bà bảo: “Nhà tôi ở thành phố, quen ăn uống sạch sẽ, không quen ngồi chung với người lạ.” Nghe câu đó, bố mẹ tôi chỉ biết cười gượng, cố gắng chiều theo ý bà để giữ hòa khí.
Rồi điều khiến tôi và gia đình sững sờ nhất là khi mâm cỗ được dọn lên. Nhà trai được đặt riêng 4 mâm cỗ, nhưng toàn là những món chấm mắm tôm: thịt luộc, rau sống, đậu rán, cà muối… Trong khi đó, các mâm cỗ khác của nhà gái và họ hàng đều có đủ các món ngon truyền thống như gà luộc, xôi, bánh chưng, nem rán, canh bóng… Tôi biết ngay, đây không phải là sự trùng hợp. Mẹ chồng tôi cố tình làm vậy để phân biệt, để hạ thấp nhà gái, như thể chúng tôi chỉ đáng ăn những món quê mùa, rẻ tiền.
Nhìn bố mẹ tôi, tôi thấy ánh mắt họ buồn rười rượi. Mẹ tôi, một người phụ nữ kiên cường, cố gắng cười nói với mọi người, nhưng tôi biết mẹ đang nuốt nước mắt vào trong. Bố tôi thì lặng lẽ, gắp từng miếng thức ăn, cố gắng ăn cho xong để không làm mất lòng nhà trai. Tôi ngồi đó, lòng đau như cắt, nhưng không dám nói gì, sợ làm hỏng ngày trọng đại.
Cuối buổi, nhà trai ra về, mẹ chồng tôi còn buông một câu lạnh lùng: “Cỗ cưới ở quê đúng là đơn sơ, không hợp với khẩu vị nhà tôi. Thôi, về Hà Nội rồi tính tiếp.” Tôi nghe mà tim như thắt lại. Bố mẹ tôi tiễn nhà trai ra tận cổng, miệng vẫn cười, nhưng tôi biết, họ đang chịu đựng sự nhục nhã lớn lao.
Đám cưới kết thúc, bố mẹ tôi lên xe về nhà, lòng nặng trĩu. Tôi ở lại để hoàn tất các thủ tục, trong lòng vẫn chưa nguôi nỗi buồn. Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến.
Đến nửa đường, khi bố mẹ tôi còn chưa kịp về đến nhà, tôi nhận được cú điện thoại từ nhà trai như một tiếng sét giữa trời quang. Mẹ chồng tôi gọi, giọng lạnh tanh: “Cô và gia đình nên suy nghĩ lại đi. Nhà cô nghèo như thế, liệu có xứng với nhà tôi không? Nếu cô không biết điều, tôi sẽ không để thằng con trai tôi cưới cô đâu.”
Tôi nghe mà tai ù đi, nước mắt trào ra. Hóa ra, tất cả sự khinh khỉnh, những mâm cỗ chấm mắm tôm, những lời nói bóng gió trong ngày cưới, đều là kế hoạch của mẹ chồng tôi để làm nhục nhà gái, để ép tôi và gia đình phải từ hôn. Bà không muốn con trai bà cưới một cô gái quê như tôi, nhưng lại không muốn mang tiếng ác, nên dùng cách này để chúng tôi tự rút lui.
Tôi gọi ngay cho bố mẹ, kể lại mọi chuyện. Mẹ tôi, qua điện thoại, chỉ nói một câu: “Con à, hạnh phúc của con là quan trọng nhất. Nếu nhà trai không coi trọng mình, thì đừng cố. Bố mẹ không muốn con khổ cả đời.” Nghe mẹ nói, tôi khóc nức nở. Tôi biết, bố mẹ đã chịu đựng quá nhiều, chỉ vì muốn tôi có một cuộc sống tốt đẹp.
Đêm hôm đó, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi yêu anh, nhưng tôi không thể chấp nhận một gia đình coi thường gia đình tôi như vậy. Cuối cùng, tôi quyết định chia tay, dù lòng đau như cắt.
Giờ đây, mỗi lần nhớ lại ngày cưới ấy, tôi vẫn không thể quên ánh mắt buồn bã của bố mẹ, những mâm cỗ chấm mắm tôm, và tiếng sét đánh giữa đường của nhà trai. Tôi tự nhủ, sau này, tôi sẽ tìm một người thật sự trân trọng tôi, trân trọng gia đình tôi, để không ai phải nuốt nước mắt trong ngày vui.