Hôm ấy là ngày cưới của Nam và Lan, một cặp đôi trẻ ở vùng quê yên bình. Sau bao ngày chuẩn bị, họ chọn một nhà hàng nhỏ xinh để tổ chức tiệc cưới, mời bà con họ hàng và bạn bè thân thiết. Nam tính toán kỹ lưỡng: mỗi bàn tiệc khoảng 2 triệu đồng, mời 20 bàn là 40 triệu, cộng thêm chi phí trang trí, thuê áo cưới, chụp ảnh thì tổng cộng hết tầm 60 triệu. Anh hy vọng tiền mừng từ khách sẽ đủ bù lại, thậm chí còn dư chút đỉnh để hai vợ chồng bắt đầu cuộc sống mới.
Ngày cưới đến, không khí nhộn nhịp hẳn lên. Khách khứa kéo đến đông đủ, tiếng cười nói rôm rả. Nam đứng ở bàn tiếp khách, vừa chào hỏi vừa ghi sổ. Anh cười tươi, lòng thầm nhủ: “Chắc mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nhưng rồi, mọi thứ bắt đầu lệch khỏi dự tính.
Đầu tiên là gia đình bác Hai, cả nhà 4 người: bác Hai, bác gái, cậu con trai lớn và cô con gái út. Họ đến trong bộ đồ đẹp nhất, tay cầm phong bì mừng. Nam nhận lấy, cảm ơn rối rít. Sau khi họ vào bàn ngồi, anh mở phong bì ra xem thử – 1 triệu đồng. Nam hơi khựng lại, nghĩ bụng: “Ừ thì cũng bình thường, chắc họ khó khăn.” Nhưng rồi, gia đình cô Tư cũng vậy: 4 người, 1 triệu. Rồi đến nhà chú Ba, lại thêm một lần nữa: 4 người, 1 triệu. Cả ba gia đình thân thiết nhất đều thế, chưa kể mấy bàn bạn bè cũng rải rác phong bì 500 nghìn, 700 nghìn.
Tiệc cưới diễn ra vui vẻ, nhưng trong lòng Nam bắt đầu lo lắng. Đến cuối buổi, anh ngồi tính lại với Lan. Tổng cộng 20 bàn, 120 khách, mà tiền mừng chỉ vỏn vẹn 25 triệu đồng. Trừ hết chi phí, hai vợ chồng lỗ gần 35 triệu. Lan thở dài: “Mình tính mỗi người mừng ít nhất 500 nghìn, ai ngờ cả nhà 4 người đi mà mừng có 1 triệu.” Nam gãi đầu: “Thôi, coi như mình mời mọi người một bữa tiệc lớn, chứ giờ biết làm sao.”
Sau đám cưới, chuyện “gia đình đi 4 người, mừng một triệu đồng” trở thành câu chuyện hài hước trong làng. Nam và Lan dù lỗ nặng nhưng vẫn cười xòa, tự nhủ: “Coi như mua vui cho bà con, lần sau cưới lại thì rút kinh nghiệm!” Từ đó, mỗi lần làng có đám cưới, ai cũng rỉ tai nhau: “Đừng để như nhà thằng Nam, tính kỹ kẻo lỗ!