Thứ Hai, Tháng 3 17, 2025
Google search engine
HomeChưa phân loạiTôi bị m/ất 1 tay còn anh thì mất 1 chân cưới...

Tôi bị m/ất 1 tay còn anh thì mất 1 chân cưới nhau để rồi đêm tân hôn b;ẽ b;;àng

Tôi và anh quen nhau trong một buổi họp nhóm hỗ trợ người khuyết tật. Tôi bị cụt một tay từ nhỏ do tai nạn, còn anh – tên Hùng – mất một chân vì bẩm sinh. Cả hai đều lớn lên với những ánh mắt tò mò, thương hại, nhưng khi gặp nhau, chúng tôi thấy đồng điệu. Anh hay cười, bảo: “Mình khuyết mà lại vừa khít, trời sắp đặt rồi!” Tôi cũng cười, dần yêu cái tính lạc quan ấy. Sau hai năm tìm hiểu, chúng tôi cưới nhau, đơn giản nhưng ấm áp.

Đêm tân hôn, cả hai hồi hộp lắm. Gia đình, bạn bè chúc mừng xong xuôi, chỉ còn lại tôi và anh trong căn phòng nhỏ. Tôi mặc áo dài đỏ, anh vụng về tháo cà vạt bằng một tay. Chúng tôi nhìn nhau, cười ngượng, rồi anh nói: “Thôi, mình bắt đầu nhé?” Tôi gật đầu, tim đập thình thịch. Nhưng rồi… mọi thứ bẽ bàng. Anh cố ngồi xuống giường, chân giả trượt ra, lăn cái “cạch” xuống sàn. Tôi định đỡ anh thì tay áo vướng vào móc cửa, rách toạc. Cả hai ngã nhào, tôi đè lên anh, cảnh tượng vừa buồn cười vừa thảm hại.

Im lặng một lúc, anh bật cười: “Đêm tân hôn gì mà giống phim hài thế này!” Tôi cũng cười theo, nhưng trong lòng thoáng buồn. Chúng tôi cố gắng thêm lần nữa, nhưng sự vụng về của cơ thể khuyết tật khiến mọi thứ không như mơ. Cuối cùng, anh nắm tay tôi, thở dài: “Thôi, mình cứ từ từ, yêu nhau là được, đúng không?” Tôi gật đầu, mắt cay cay. Đêm ấy, chúng tôi chỉ nằm ôm nhau, kể chuyện cũ, chẳng ai nhắc đến cái “bẽ bàng” nữa.

Từ đó, chúng tôi học cách sống chung với khiếm khuyết, không chỉ của cơ thể mà cả những kỳ vọng. Hạnh phúc, hóa ra, không cần hoàn hảo.

RELATED ARTICLES

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here

- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments